Chương 5
Thiết lập thể chế chính trị chuyên chế một đảng
Thắng
lợi trong cuộc chiến tranh Triều Tiên và việc Stalin qua đời khiến Mao cảm
thấy mình là người hùng số một trên thế giới ngày nay, chỉ cần ông ta quyết
tâm, vung tay lên là chẳng có việc gì không làm nổi trên đời này. Mao phải
dựa vào vũ đài lịch sử là Trung Quốc, chỉ huy 600 triệu dân tiến hành sự
nghiệp lớn long trời lở đất, ai bàn ra tán vào, ai kiềm chế, cản trở, phản
đối Mao, ông ta sẽ đoạn tuyệt với người đó, bất kể là bạn cũ, chiến hữu cũ,
bất kể nhân sĩ ngoài đảng hay đồng chí trong đảng. Mao cho rằng ông là người
hiểu nông dân nhất, song người mà ông ta hiểu là nông dân thời đại “báo cáo
khảo sát phong trào nông dân Hồ Nam”, ông ta không thật sự hiểu lý tưởng, ước
mơ, những ưu tư và lo ngại của nông dân được chia ruộng sau cải cách ruộng
đất. Địa vị chí tôn đã ngăn cách ông khỏi nông dân rất xa. Mấy năm sau, Mao
đã ngã bật ngửa ngay trên địa bàn nông dân, nông nghiệp và nông thôn, lĩnh
vực ông cho rằng mình hiểu nhất, thông thạo nhất.
Trung
ương ĐCSTQ vốn định xây dựng xong chủ nghĩa xã hội mới định ra hiến pháp.
Stalin cho rằng nếu “Chính phủ liên hiệp” tồn tại lâu dài, Trung Quốc có thể
phát triển theo hướng dân tộc chủ nghĩa, nên ông kiên trì đòi Trung Quốc sớm
định ra hiến pháp. Liên Xô đã thiết kế cho Trung Quốc mô hình chuyển đổi thể
chế theo kinh nghiệm các nước Đông Âu.
Tháng
9-1954, Kỳ họp thứ nhất Quốc hội Trung Quốc khoá 1 đã thông qua hiến pháp do
Mao Trạch Đông khởi thảo. Tại kỳ họp này, chính phủ liên hợp đổi thành chính
phủ một đảng, các nhân sĩ dân chủ cơ bản bị gạt khỏi cơ cấu quyền lực. Hội
nghị hiệp thương chính trị vốn có chức năng Quốc hội nay biến thành cơ quan
tư vấn; Hội đồng Chính vụ và Hội đồng Chính phủ nhân dân trung ương thành
phần chủ yếu là các nhân sĩ dân chủ bị xoá bỏ, thay vào đó là Hội nghị Quốc
vụ tối cao; Chính Vụ Viện đổi thành Quốc vụ Viện (Chính phủ), quyền hạn tăng
thêm, nhưng trong hàng Phó thủ tướng không có một nhân sĩ dân chủ nào. Tháng
9-1954, tái lập Quân uỷ Trung ương, quyền thống soái và chỉ huy quân đội nằm
trong tay một mình Mao Trạch Đông.
Cơ
cấu quyền lực mà Mao thiết kế về bản chất giống thể chế độc tài của Tưởng
Giới Thạch. Đảng đứng trên Quốc hội, lãnh tụ đứng trên Đảng. Về lý luận nói
sự lãnh đạo của Đảng nhất trí với nhân dân làm chủ. Vấn đề là khi nảy sinh
tình trạng không nhất trí thì quyền quyết định cuối cùng thuộc về ai? Nói
Đảng quyết định cũng không phải Ban chấp hành trung ương thảo luận, biểu
quyết, mà do lãnh tụ độc đoán quyết định. Đây là một thể chế dân chủ giả,
chuyên chế thật. Nó đã không ngăn cản nổi 50 vạn tri thức bị qui thành phái
hữu và bị đàn áp, không ngăn chặn được việc điên cuồng phát động phong trào
Công xã hoá và Đại tiến vọt, cũng không có phản ứng nào khi cuộc Đại cách
mạng văn hoá kiểu phát xít xoá bỏ hiến pháp, đình chỉ hoạt động của Quốc hội.
Kế
hoạch 5 năm lần thứ nhất phát triển kinh tế quốc dân đã được soạn thảo khá
nghiêm túc. Tháng 8-1952, dự thảo khung kế hoạch đã được Chu Ân Lai, Trần
Vân, mang sang xin ý kiến Stalin và Chính phủ Liên Xô. Tháng 10-1954, Mao
Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai đã dành một tháng cùng nhau thảo luận,
sửa đổi bản thảo kế hoạch chi tiết, tháng 11 Bộ Chính trị thảo luận trong 11
ngày. Tháng 3-1955, Hội nghị toàn quốc của Đảng thảo luận, tháng 7 Quốc hội
chính thức thông qua, tháng 11 và 12, Chính phủ ban bố lệnh thực hiện trong
cả nước. Nhưng kế hoạch thực hiện được hơn 2 năm thì Mao Trạch Đông gạt Thủ
tướng và Chính phủ sang một bên, với tư cách Chủ tịch đảng cầm quyền, đích
thân đứng ra chỉ huy công cuộc xây dựng kinh tế. Thế là vừa ngủ dậy, Mao đã
có một chủ ý mới, đang bơi hứng lên liền quyết định tăng sản lượng gang thép
lên gấp 2 lần, chỉ tiêu kế hoạch thay đổi từng ngày, làm rối loạn cả nông
nghiệp và công nghiệp, cuối cùng làm rối loạn kinh tế cả nước.
|
Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014
(TNBĐ)- Mao Trạch Đông, ngàn năm công và tội (Chương 5)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Loading...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét