Mao
Trạch Đông qua sách báo Trung Quốc ngày nay
Kỳ 10: “Bớt vài tấn đất” ngọn
Chomolungma vẫn cao như thế?!
|
“Sấm sét” nổ lớn ngay những giờ đầu của “Đại hội
7.000 người” bởi các đại biểu tập trung phản đối nội dung bản báo cáo do Ủy
ban khởi thảo của Mao Trạch Đông soạn ra…
Nguyên do: dự thảo báo cáo đó muốn trút hết lỗi
lầm trong những năm thực hiện “bước tiến nhảy vọt” cho lãnh đạo các địa
phương từ cấp tỉnh trở xuống. Trong lúc Mao Trạch Đông mới chính là người gây
hậu quả thảm khốc, đưa số người chết đói chiếm tỷ lệ 5,11% dân số cả nước và
dẫn đến tình trạng rối bời khắp nơi. Có những trường hợp cố gắng “tự tháo
gỡ”, như Bí thư tỉnh ủy An Huy là Trương Khải Phong ra lệnh giải tán toàn bộ
hơn 4.000 nhà ăn tập thể ở huyện Vô Vi, bị Mao Trạch Đông phê bình là đã: “đứng
trên lập trường giai cấp tư sản, mưu toan phá hoại nền chuyên chính vô sản,
chia rẽ đảng Cộng sản”. Ông chỉ thị phải tiếp tục duy trì thiết chế “công
xã nhân dân” với “bếp ăn tập thể”, đẩy An Huy trở thành tỉnh có tỷ lệ người
chết đói cao nhất nước (chiếm 18,37% - tiếp đến là Tứ Xuyên 13,07%, Quý Châu
10,23%, Hồ Nam 6,81%, Cam Túc 6,45%, Hà Nam 6,12%, Hà Bắc 11%, Giang Tây
1,06%, Thiểm Tây 1,02%, Cát Lâm 0,94%, Chiết Giang 0,55%, Sơn Tây 0,37%...).
Tài liệu Tân Tử Lăng:
Từ mùa hè 1958, do sức ép từ trên xuống, các nơi đều phải khai tăng
sản lượng lương thực lên gấp bội: “Dựa vào con số lương thực tự báo đó,
trên lại giao mức lương thực phải bán cho nhà nước. Cán bộ cơ sở và nông dân
đứng trước một thực tế gay gắt: nếu bán lương thực theo chỉ tiêu, thì không
còn cái ăn và cũng hết sạch cả hạt giống”. Vì thế nông dân tìm mọi cách
cất giấu lúa gạo khắp nơi: “Chôn dưới hầm, dưới gốc cây, chân tường, vùi
trong thức ăn gia súc, thậm chí chia thành gói nhỏ, cài trong tổ chim trên
cây cao, hoặc đặt dưới hố nước tiểu”. Để truy bức, các đội công tác
đặc biệt được phái xuống nông thôn phát động mọi người tố giác lẫn nhau.
Không khí nghi kỵ, rình rập, tố cáo bao trùm lên đời sống của 500 triệu nông
dân. Kể cả các đội trưởng sản xuất bị quy tội che chở hoặc đứng về phía nông
dân trong cuộc cất giấu lương thực ấy cũng phải chịu bắt bớ, tra khảo, vùi
dập tàn nhẫn.
Dư luận thế giới chú ý đến tuyên bố của Mao Trạch Đông ngày 3.9.1958
về “bước nhảy vọt” thần kỳ: “Sản lượng lương thực năm nay có thể tăng
xấp xỉ gấp hai lần năm ngoái: từ 185 triệu tấn lên khoảng 370 triệu tấn - nếu
năm 1959 tới lại tăng gấp hai lần năm nay, thì sẽ lên 750 triệu tấn”. Song
lãnh đạo các tỉnh báo cáo không đủ lương thực để nộp theo dự tính, làm Mao
Trạch Đông sốt ruột “bởi đây là việc thật bẽ mặt” với quốc
tế. Ông tự mình viết thông tri gởi khắp nơi nhấn mạnh“vấn đề phổ biến
trong cả nước là các công xã, đội trưởng sản xuất che giấu sản lượng, chia
nhau lương thực, tình hình nghiêm trọng phải giải quyết ngay” và cần
thiết “phải tiến hành một đợt kiên quyết mới giải quyết được”. Kiên
quyết như thế nào Mao Trạch Đông không chỉ rõ, cứ để lửng lơ “cho cấp
dưới đầy đủ không gian tha hồ tưởng tượng, phát huy”. Tân Tử Lăng
nhận định: “thủ đoạn “giáo dục kiên quyết” moi cả khẩu phần lương
thực của nông dân là nguyên nhân chủ yếu gây chết đói trên quy mô lớn” và
nêu ra trường hợp điển hình sau:
“Tỉnh Hà Nam vụ thu 1958 có tới 50% mùa màng bị hư hỏng ngoài đồng.
Năm 1959 sản lượng lương thực giảm, chỉ có 9,75 triệu tấn, nhưng các nơi báo
lên không thực: tới 22,5 triệu tấn!. Bí thư tỉnh ủy Ngô Chi Phí lấy đó làm cơ
sở giao chỉ tiêu cưỡng bức thu mua lương thực, cán bộ không hoàn thành nhiệm
vụ bị coi là “Bành Đức Hoài con”. Chuyên khu Tín Dương thực sản chỉ có 2
triệu tấn, Bí thư Khu ủy Lộ Hiến Văn vống lên 4,15 triệu tấn, tỉnh giao chi
tiết thu mua 48 vạn tấn đã là quá cao, Khu ủy xung phong nhận 52 vạn tấn.
Khẩu phần lương thực, hạt giống và thức ăn gia súc của nông dân bị cướp đi
rất nhiều, bình quân đầu người chỉ còn hơn 50kg, đủ ăn trong 4 tháng, một số
huyện thậm chí không đủ 3 tháng. (…) Để quán triệt tinh thần “kiên quyết giáo
dục” của Mao Trạch Đông, Khu ủy đã tổ chức cuộc họp 6.000 người ở huyện Hoàng
Xuyên, lôi hơn 60 người ra đấu tố, lại lôi thêm 4 người từ nhà tù ra xét xử
công khai. Những nông dân đến dự đều gầy gò, vàng vọt, khoảng 40% mắc bệnh
phù thũng, một người chết đói tại chỗ, 19 người chết trên đường về nhà. (…)
Mùa xuân 1960, có làng 80 ngày người dân không được một hạt lương thực vào
bụng. Nhiều người bỏ đi nơi khác kiếm ăn. Vậy mà Bí thư Khu ủy Lộ Hiến
Văn vẫn lên giọng: “Không phải thiếu lương thực, mà lương thực rất nhiều, 90%
là vấn đề… tư tưởng” (!). Ông ta chỉ thị cho cán bộ cơ sở và dân quân phong
tỏa mọi nẻo đường, không cho dân chúng bỏ đi nơi khác”.Điểm lại quá khứ
đó, “đại hội 7.000 người” không đồng ý với nội dung dự thảo làm Mao Trạch
Đông trực nhận một điều không vui đối với mình: “đại đa số cốt cán
không còn ủng hộ ông ta”như trước kia nữa. Mao Trạch Đông phải giao một
ủy ban 21 người trong đó có Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình và Bành Chân chỉnh sửa
lại báo cáo.
Sau 4 ngày soạn thảo, Chu Ân Lai và Đặng Tiểu
Bình đều nhận trách nhiệm về mình để làm nhẹ bớt sai lầm của Mao Trạch Đông.
Còn Bành Chân (một trong “bát đại nguyên lão” của Đảng Cộng sản Trung Quốc -
từng làm Thị trưởng thành phố Bắc Kinh) phát biểu một câu làm Mao Trạch Đông
sững người, để bụng: “Uy tín của Mao chủ tịch nếu không cao như ngọn
Chomolungma của dãy Hy Mã Lạp Sơn thì cũng cao tựa Thái Sơn, nên dù có “bớt
đi vài tấn đất” vẫn cao như thế. Cũng chẳng phải Mao Chủ tịch không có khuyết
điểm gì. Nếu một phần trăm, một phần nghìn sai lầm của Chủ tịch mà không được
kiểm điểm, thì sẽ để lại ảnh hưởng xấu trong Đảng ta”. Về sau Bành
Chân bị thất sủng… (còn nữa)
|
Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014
(Trung Quốc)- Mao Trạch Đông qua sách báo Trung Quốc ngày nay (kỳ 10)
(TNBĐ) - “Sấm sét” nổ lớn ngay những giờ đầu của “Đại hội 7.000 người” bởi các đại biểu tập trung phản đối nội dung bản báo cáo do Ủy ban khởi thảo của Mao Trạch Đông soạn ra…
TIN NÓNG BỂN ĐÔNG (TNBD) https://www.facebook.com/tinnonghoangsavietnam
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Loading...