(TNBĐ)- Về đời tư của Mao thật kinh khủng. Giữa công chúng, Mao xuất hiện như một lãnh tụ hết lòng vì nước vì dân, thân thiện, cởi mở chiếm được cảm tình tối đa của quần chúng đối với một lãnh tụ có tuổi kính mến. Nhưng cuộc đời thực Mao là kẻ háu gái. Càng về già Mao càng thể hiện sự dâm dục háo sắc đến kinh khủng gây biết bao chuyện động trời, không ai có thể đếm xuể số các thiếu nữ phải ăn nằm với Mao. Uông Đông Hưng từng nhận xét: “Có lẽ Mao nghĩ sắp đến ngày gần đất xa trời nên cố chiếm được bao nhiêu các cô gái thì cố, cho nên Mao mới ham muốn đến như vậy”. Giang Thanh, vợ Mao, từng nói về chồng: “Giải quyết mọi khó khăn, khủng hoảng chính trị, không có một lãnh tụ Trung Hoa hay Xô viết hơn Mao. Trong lĩnh vực tình dục cũng không ai bằng Mao”.
Chương 16: Bành Đức
Hoài vì dân lên tiếng
|
Mao Trạch Đông ăn không ngon, ngủ không yên trước dòng nước ngầm trong
đảng, quân đội và nhân dân phủ định đại tiến vọt và công xã nhân dân. Phải
đánh gục một hai nhân vật có trọng lượng mới có thể chặn đứng dòng nước ngầm
này.
Chiều 14-7, “Thư gửi Chủ tịch” của Bành Đức Hoài được chuyển đến bàn
làm việc của Mao. Ông ta đọc kỹ hai lần, mừng quá, cầm bút lông viết thêm
hàng chữ nổi bật: “Ý kiến của đồng chí Bành Đức Hoài”, rồi trao Ban thư ký
Hội nghị in phát cho từng người, làm văn kiện hội nghị.
Bức thư gồm hai phần:
A. Thành tích đại tiến vọt năm 1958 là khẳng định.
Thông qua Đại tiến vọt đã cơ bản chứng minh đường lối chung nhiều
nhanh, tốt, rẻ là đúng đắn. Trong phong trào toàn dân làm gang thép đã làm
thêm nhiều lò cao nhỏ, lãng phí một số tài nguyên và nhân lực, đương nhiên là
một tổn thất khá lớn, nhưng đã bước đầu điều tra trên qui mô lớn tình hình
địa chất toàn quốc, đào tạo nhiều nhân viên kỹ thuật. Trong phong trào này,
đông đảo cán bộ đã được rèn luyện và nâng cao.
B. Làm thế nào tổng kể bài học kinh nghiệm trong công tác
Mâu thuẫn nổi bật chúng ta gặp phải trong công tác xây dựng là tỉ lệ
không cân đối dẫn đến căng thẳng trên các mặt.
Tình hình này phát triển đã ảnh hưởng đến quan hệ giữa công nhân và
nông dân, giữa các tầng lớp ở thành thị và các tầng lớp ở nông thôn, nên cũng
mang tính chính trị, là vấn đề then chốt liên quan đến việc động viên đông
đảo quần chúng tiếp tục Đại tiến vọt trong thời gian tới.
Bành Đức Hoài nêu hai vấn đề:
1. Một hiện tượng giả. Mọi người
đều cảm thấy vấn đề lương thực đã được giải quyết, nên có thể rảnh tay làm
công nghiệp rồi. Nhận thức về phát triển gang thép phiến diện nghiêm trọng,
không nghiêm túc nghiên cứu luyện thép, cán thép, than, quặng, thiết bị
nghiền quặng, thiết bị luyện cốc, nguồn than, năng lực vận chuyển, lực lượng
lao động tăng, sức mua mở rộng, hàng hoá sắp xếp ra sao. Tóm lại, không có kế
hoạch cân bằng cần thiết, mắc chứng bệnh chưa đủ thực sự cầu thị. E rằng đây
là nguyên nhân gây ra một loạt vấn đề.
Thói huênh hoang, khoác lác tràn
ngập các địa phương, các ngành, một số kỳ tích không tin nổi cũng xuất hiện trên
báo chí, quả thật đã làm tổn hại nghiêm trọng uy tín của Đảng.
2- Bệnh cuồng nhiệt tiểu tư sản
khiến chúng ta dễ mắc sai lầm tả khuynh. Trong phong trào Đại tiến vọt năm
1958, tôi cũng như nhiều đồng chí khác đã bị mê hoặc bởi thành tích Đại tiến
vọt và nhiệt tình của phong trào quần chúng, một số khuynh hướng “tả” phát
triển khá mạnh, chỉ muốn một bước lên chủ nghĩa cộng sản, tư tưởng vượt trước
người khác từng một dạo chiếm thế thượng phong, quên phắt đường lối quần
chúng và tác phong thực sự cầu thị của Đảng được hình thành trong thời gian
dài.
Ngày 16-7, Mao gọi Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai, Chu Đức đến bàn bạc,
quyết định kéo dài hội nghị để bình luận tính chất bức thư của Bành Đức Hoài,
đồng thời cho gọi Bành Chân, Hoàng Khắc Thành, Bạc Nhất Ba, An Tử Văn lên Lư
Sơn ngay. Đây là 4 nhân vật quan trọng từng phê phán Bành Đức Hoài trước khi
họp Đại hội 7. Mao lợi dụng mọi cơ hội, tranh thủ gặp nốt số người cần gặp,
đến lúc này, ông ta đã quyết tâm thanh toán Bành toàn diện, từ lịch sử tới
hiện thực.
Từ 17 dân 22-7, các tổ thảo luận thư của Bành Đức Hoài.
Nhiều người hoan nghênh, khen Bành thẳng thắn và trung thành, cho rằng
thư trên có tác dụng thúc đẩy cuộc thảo luận ở hội nghị này. Cũng có ý kiến
nói Bành nên phân tích sâu hơn, và cũng nên thận trọng hơn khi nói về tính
cuồng nhiệt “tiểu tư sản” và sai lầm “mang tính chất chính trị”, để tránh
hiểu lầm. Riêng nguyên soái Hạ Long cho rằng ý kiến của Bành không xác đáng,
thắng lợi năm 1958 là vĩ đại, chỉ có một số sai lầm về phương pháp công tác,
và sai lầm này cũng đang được khắc phục. Hạ Long chẳng những phê phán mà còn
tố giác Bành Đức Hoài, đây là một tín hiệu cho thấy cuộc đấu tranh phê phán
Bành sẽ tiếp tục leo thang.
Ngày 21-7, phát biểu 3 giờ liền tại Tổ Hoa đăng Trương Văn Thiên điểm
laị và khẳng định những ý kiến chủ chốt của Bành Đức Hoài trong thư gửi Mao
Trạch Đông. Ông nhấn mạnh cần cảnh giác với bệnh kiêu ngạo, tự mãn, và cần
tạo ra bầu không khí dân chủ trong Đảng. Ngay tối hôm đó, Tổ trưởng Tổ Hoa
Đông Kha Khánh Thi chạy đến báo cáo Mao: “Đại sự hỏng rồi, nếu Chủ tịch không
tỏ rõ thái độ, cán bộ sẽ bị họ lôi kéo hết”.
Mao bước ra khỏi phòng đi bách bộ quanh vườn trúc, trầm ngâm suy nghĩ,
36 kế lướt nhanh trong đầu. Kha Khánh Thi nói đúng, đã đến lúc phất cờ, tổ
chức đội ngũ rồi. Mao biết kinh tế quốc dân đã bên bở vực thẩm, nhân dân đang
đói khát, tâm lý bất mãn trong dân chúng đang lan tràn, cán bộ các cấp đều
đang truy cứu trách nhiệm cấp trên, công xã oán huyện, huyện oán chuyên khu,
chuyên khu trách tỉnh, tỉnh trách trung ương… Lúc này, nếu Chu Ân Lai đứng ra
lo liệu thì hay biết mấy, có thể đổ hết lỗi cho Chính phủ. Nhưng cái anh Chu
này lại chẳng oán trách nửa lời, chỉ chăm lo chỉnh đốn nền kinh tế đã bị xới
tung lên. Nay nhảy ra hai anh Bành Đức Hoài và Trương Văn Thiên, một nắm quân
đội, một phụ trách ngoại giao, nói vòng vèo thế nào thì cũng không đến họ
phải chịu trách nhiệm về những sai lầm trong xây dựng kinh tế. Ý kiến của họ
phản ánh quan điểm của đông đảo cán bộ và nhân dân, đều nói lên tinh hình
thực tế, có căn cứ, thực sự cầu thị, nhưng nguy cơ cũng xuất phát từ 4 chữ
“thực sự cầu thị” này. Một khi quan điểm của họ thống nhất tư tưởng trên
dưới, thì vị trí của mình còn giữ nổi không?
Tư duy của Mao tập trung vào một điểm: tình hình hiện nay là chống
“tả” hay chống “hữu”? Bành và Trương đòi triệt để uốn nắn sai lầm “tả”
khuynh, nêu khẩu hiệu chống “tả”, thuận theo lòng đảng, lòng dân, đế cho toàn
bộ nền kinh tế quốc dân thoát khỏi cơn cuồng nhiệt “Đại tiến vọt”, giảm nhẹ
gánh nặng và ổn định đời sống nhân dân, phát triển sản xuất. Nhưng chống “tả”
cuối cùng chẳng phải mọi chuyện đều đổ lên đầu mình hay sao? Chẳng lẽ ta rút
khỏi vũ đài lịch sử như vậy?
Quyết không thể được! Bảo vệ chiếc ghế “Hoàng đế” của mình cao hơn hết
thảy. Các vị vua “hùng tài đại lược” trong lịch sử đều không từ thủ đoạn nào
để củng cố ngai vàng của họ. Chu Nguyên Chương hầu như đã giết sạch các công
thần giúp ông ta dựng nên nghiệp lớn. Lịch sử xưa nay đều do kẻ thắng viết
nên.
Mao Trạch Đông châm tiếp điếu thuốc, bắt đầu một vòng tư duy mới. Phải
từ gốc rễ xoay chuyển phương hướng hội nghị và phương hướng toàn đảng, toàn
dân. Tình hình hiện nay không chống “tả“, mà phải chống “hữu”, chống chủ
nghĩa cơ hội hữu khuynh, bảo vệ đường lối chung, Đại tiến vọt, và công xã
nhân dân. Để bảo vệ ba ngọn cờ hồng này, phải tổ chức đội ngũ tác chiến với
phe phản động, dẹp cho bằng được sự phẫn nộ và tâm lý bất mãn đang lan tràn,
sau đó, trong công tác thực tế, lặng lẽ uốn nắn những lệch lạc “tả” khuynh.
Xem ra phải hy sinh lão Bành rồi. Một nhân vật tầm cỡ như Bành Đức
Hoài - uỷ viên Bộ Chính trị, Phó thủ tướng kiêm Bộ trưởng Quốc phòng, nguyên
soái thứ hai, anh hùng đánh thắng đế quốc Mỹ - bị đánh đổ sẽ làm chấn động
toàn đảng, toàn quân và toàn dân. Ai còn nêu chống “tả”, ai còn đề cập đến
sai lầm Đại tiến vọt, Công xã hoá, hãy coi số phận Bành Đức Hoài.
Mao đã quyết tâm, khi cần chống “tả”, ông ta chống “hữu” chỉ khác nhau
một từ, đã đẩy sự nghiệp xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc vào chỗ bế tắc không
còn khả năng thay đổi, chừng nào ông ta còn sống. Từ đó, Mao không còn đại
diện cho lợi ích của nhân dân nữa, đang sau một chữ khác nhau ấy là hàng trăm
triệu sinh linh lầm than, mấy chục triệu người chết đói, vượt qua bất cứ
thiên tai, địch hoạ nào trong lịch sử.
Thêm một ngày đêm Mao suy nghĩ. Sớm 23-7, mọi người được thông báo lên
hội trường nghe Mao nói chuyện. Đây là một cuộc tập kích bất ngờ, Lưu Thiếu
Kỳ, Chu Ân Lai, Chu Đức cũng không biết Mao định nói gì. Theo biên bản khoảng
6.000 chữ do Lý Nhuệ ghi, trong cuộc họp trên, Mao thừa nhận tình trạng tỉ lệ
mất cân đối, nông nghiệp, công nghiệp, và giao thông đều căng thẳng, thiếu
hàng tiêu dùng, nhưng ông nói nhẹ đi rất nhiều. Mao nói tình trạng xa rời
quần chúng chỉ là tạm thời, kéo dài trong hai, ba tháng, nay quần chúng vẫn
ủng hộ ta, kết hợp với chúng ta rất tốt; bệnh cuồng nhiệt tiểu tư sản có
nhưng không nhiều, từ tháng 3, tháng 4 đã kiên quyết uốn nắn, ngăn chặn được
“làn sóng cộng sản” tước đoạt của cải và thành quả lao động của người khác.
Mao tán thành tích cực tổ chức tốt nhà ăn tập thể theo nguyên tắc tự nguyện
tham gia, và tỏ ra hài lòng nếu cả nước duy trì được 30% nhà ăn tập thể. Mao
đề xướng cán bộ các cấp học tập chính trị kinh tế học, ai mù chữ thì đọc cho
họ nghe. Mao khuyên mọi người chớ dao động trong giờ phút khó khăn này, phát
biểu phải chú ý phương pháp, nội dung phải chính xác, mọi người phải thấy rõ
trách nhiệm của mình…
|
(TNBĐ) - TIN NÓNG BỂN ĐÔNG (TNBD) https://www.facebook.com/tinnonghoangsavietnam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét