THƯ GỬI
EM
|
(Thiếu úy Lê Ngọc Chung – nhà giàn DK1/20) Lá thư đầu anh viết tặng cho em, Là lá thư anh kể về đơn vị, Cuộc sống nơi đây tháng ngày dài thế kỷ, Sáng, trưa, chiều, tối chỉ từng ấy bước chân. Đồng đội anh những đứa mình trần, Chân không dép vẫn vui cười sớm tối, Họ là những anh hùng trong thời kỳ mới, Nhận hy sinh cho Tổ Quốc thanh bình. Anh kể em nghe những lúc biển thanh bình, Vầng trăng sáng trên nhà giàn lấp lánh, Căn nhà nhỏ, lẻ loi chơi vơi giữa biển, Hòa mình trong sóng nước mênh mông. Anh kể em nghe những trận cuồng phong, Biển giận dữ hung tàn quá đỗi, Những con sóng bạc đầu làm sao em hiểu nổi, Như muốn nhấn chìm tất cả xuống đại dương. Câu chuyện cổ tích xưa còn nhớ không em, Ngọn sóng Thủy Tinh dâng tràn ngập lối, Nhưng không thể tràn lên những ngọn núi, Chàng Sơn Tinh hóa phép nâng lên. Nhà giàn tụi anh không có phép biến hình, Đồng đội anh cũng không phải Sơn Tinh thủa ấy, Giữa sóng biển hung tàn em có thấy Những con người nhỏ bé vẫn trung kiên. Cũng chính từ nơi đây bao thế hệ đã hy sinh, Các anh ngã xuống khi tuổi đời còn quá trẻ, Dâng tuổi xuân cho muôn trùng sóng bể, Thân thể các anh hòa với đại dương... Biển cứ thế, động rồi lại êm, Và anh mãi yêu em tình yêu bất tận Như cánh san hô dưới sâu đáy biển, Cứ sóng hoài, sóng mãi vẫn nở hoa. |
(TNBĐ) - TIN NÓNG BỂN ĐÔNG (TNBD) https://www.facebook.com/tinnonghoangsavietnam